Bảo Châu - hoạ sĩ nhí dùng sắc màu vẽ yêu thương
Trong thế giới rực rỡ của tuổi thơ, có những tài năng chớm nở từ rất sớm, như "hoạ sĩ nhí" Trương Ngọc Bảo Châu - học sinh lớp 2 đã sớm bộc lộ năng khiếu và niềm say mê đặc biệt với hội họa. Câu chuyện của Bảo Châu là hành trình đầy kiên nhẫn và thấu hiểu của gia đình trong việc nuôi dưỡng đam mê, chắp cánh tâm hồn con bay bổng trong thế giới sắc màu.
Phát hiện “mầm non” tài năng từ thưở ấu thơ
Ngay từ khi còn nhỏ, Bảo Châu đã bộc lộ tình yêu đặc biệt với hội hoạ. Có lúc, cô bé chỉ cần một cây bút màu và mảnh giấy nhỏ là có thể ngồi vẽ hàng giờ liền, say sưa đến mức quên cả giờ ăn hay những món đồ chơi khác.
Chị Mai Thị Hoàng Linh, mẹ của Bảo Châu kể, mỗi lần đến nhà sách, Bảo Châu chỉ quan tâm đến bút màu, giấy vẽ, hoàn toàn không bị hấp dẫn bởi những món đồ chơi sặc sỡ như nhiều bạn nhỏ cùng lứa. Gia đình rất bất ngờ và vui mừng trước niềm đam mê thuần khiết này.
Khi Bảo Châu lên 4 tuổi, cô giáo mầm non còn chủ động trao đổi với bố mẹ em rằng: “Con có khả năng cảm nhận hình ảnh, màu sắc rất tốt so với lứa tuổi”. Từ đó, gia đình Bảo Châu đã quyết định cho em học vẽ bài bản hơn. Đặc biệt, mọi thứ đều xuất phát từ sở thích của bé, gia đình không ép buộc mà chỉ đóng vai trò đồng hành và khuyến khích, tạo điều kiện tốt nhất để niềm đam mê ấy được chắp cánh.

Hội hoạ: Cầu nối yêu thương của gia đình
Một kỷ niệm khiến cả gia đình luôn mỉm cười mỗi khi nhắc lại là thói quen đặc biệt của Bảo Châu vào mỗi dịp sinh nhật. "Hoạ sĩ nhí" luôn tự tay vẽ những tấm thiệp chúc mừng sinh nhật cho từng thành viên trong gia đình. Mỗi bức tranh đều kèm theo lời chúc cực kỳ tình cảm và dễ thương. Được nhận những món quà nhỏ nhưng đầy yêu thương ấy, ai trong nhà cũng xúc động và trân trọng.
Từ đó, hội họa gần như trở thành một phần không thể thiếu trong nếp sinh hoạt của gia đình em. Những lúc rảnh rỗi, cả nhà thường cùng nhau vẽ tranh, bố thì hướng dẫn bé phối cảnh, mẹ thì tô màu cùng con, còn anh trai thì nhận xét rất hài hước. Đó là những khoảng thời gian rất yên bình và ấm áp, nơi cả nhà cùng sống chậm lại và kết nối với nhau qua màu sắc và sáng tạo.
Gia đình Bảo Châu cũng từng "nếm trải" đủ những tình huống "dở khóc dở cười" của một hoạ sĩ nhí. Em từng lén vẽ lên cả tường phòng mình, phòng khách và phòng anh trai. Chị Hoàng Linh, mẹ của em chia sẻ, ban đầu chị cũng hơi sốc vì vết bút màu khá khó lau, nhưng thay vì la mắng hay trừng phạt, bố mẹ đã chọn cách nhẹ nhàng: cùng con lau lại những vết mực trên tường và sau đó gợi ý con vẽ lên bảng trắng, giấy khổ lớn,..
Bố mẹ Bảo Châu hiểu rằng, những bức vẽ "không giống ai" đôi khi chính là cách bé thể hiện thế giới riêng trong tưởng tượng của mình. Vì thế, gia đình hạn chế nhận xét theo kiểu đúng - sai hay đẹp - xấu, mà thay vào đó là những câu hỏi mở, gợi cảm hứng: "Con đang nghĩ gì khi vẽ bức này?", "Nhân vật trong tranh của con có tên không?". Gia đình cũng cố gắng không ép bé phải vẽ theo "chuẩn mực" của người lớn. Nhờ đó, con luôn tự tin thể hiện bản thân và niềm yêu thích vẽ dường như cũng ngày càng lớn hơn.
Chị Hoàng Linh tin rằng, hội họa mang đến cho trẻ em rất nhiều điều quý giá như khả năng quan sát và cảm nhận thế giới, rèn luyện tính kiên trì, sự tập trung. Đặc biệt, thông qua hội họa, các con có thể biểu đạt cảm xúc theo cách riêng, ngay cả khi chưa biết dùng lời nói rõ ràng. Và điều quan trọng nhất: bé tự tin vào chính mình, bởi mỗi bức tranh đều là thế giới mà bé được làm chủ, được tự do sáng tạo không giới hạn.
Câu chuyện của bé Trương Ngọc Bảo Châu và gia đình là một minh chứng đẹp về việc nuôi dưỡng đam mê, sự thấu hiểu và tình yêu thương vô điều kiện có thể chắp cánh cho tâm hồn trẻ thơ bay bổng, tự tin và hạnh phúc.
Like fanpage để theo dõi thông tin mới nhất