Hành trình 1.000 ngày hạnh phúc của cô nữ sinh Trần Phú - Hoàn Kiếm
Cuộc hành trình 1.000 ngày tại Trường THPT Trần Phú đã để lại trong nữ sinh Ngọc Thảo những bài học về tình bạn, tình thầy trò và tình yêu với tuổi trẻ.
Bài viết này thuộc chuyên đề Trường học hạnh phúc
Trong bài dự thi viết về Trường học hạnh phúc - năm 2024 do Tạp chí Trẻ em Việt Nam tổ chức, phối hợp thực hiện cùng Sở Giáo dục và Đào tạo Hà Nội, em Trần Ngọc Thảo (học sinh lớp 12D2 - Trường THPT Trần Phú - Hoàn Kiếm, Hà Nội) đã kể lại câu chuyện 1.000 ngày hạnh phúc ở ngôi trường mà em đang theo học. Bài viết của Ngọc Thảo đã lọt Top 100 tác phẩm triển vọng.
Mở đầu bài thi, Ngọc Thảo viết về mùa thu - mùa của những rung động dịu dàng và giấc mơ tuổi trẻ. Trong tiết trời trong xanh, những tia nắng vàng nhẹ nhàng len lỏi qua từng tán lá, Ngọc Thảo - một cô bé 15 tuổi ngày ấy đã chính thức bước vào hành trình thanh xuân tại ngôi trường mơ ước: THPT Trần Phú - Hoàn Kiếm.
"Tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác háo hức, hồi hộp xen chút lo lắng của ngày hôm đó, ngày mà tôi chính thức được trở thành một phần của Trần Phú, một thành viên "nho nhỏ trong một gia đình lớn lao", Ngọc Thảo chia sẻ.
Nhớ lại ký ức ngày khai giảng năm học mới 2022-2023, Ngọc Thảo cho biết, mình đã dậy sớm hơn mọi ngày, chỉn chu trong bộ đồng phục mới, cùng mẹ đến trường. Hôm ấy, bầu trời trong xanh, vài vệt nắng vàng nhẹ nhàng tô điểm trên nền mây trắng bồng bềnh. Ngọc Thảo cảm nhận rõ trong lòng niềm hạnh phúc ngọt ngào, bởi từ khoảnh khắc ấy, hành trình 1.000 ngày thanh xuân đã bắt đầu.
Lần đầu tiên, Thảo được thấy tận mắt ngắm sân trường rộng lớn, những "gốc cây cổ thụ như đã đồng hành cùng Trần Phú từ rất rất lâu".
Lần đầu tiên Thảo gặp cô Huyền - Giáo viên chủ nhiệm và 40 người bạn cùng lớp. Mọi thứ đều mới mẻ, lạ lẫm nhưng đầy háo hức, khiến Thảo tin rằng, những ngày tháng sắp tới sẽ vô cùng đặc biệt.
Thời gian trôi qua, Trần Phú dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Ngọc Thảo. Đó không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi Thảo tìm thấy những "tâm hồn đồng điệu": "Nhóm bạn của tôi có 9 thành viên, mỗi thành viên đều mang một tính cách khác nhau. Có đôi lúc, tôi còn trêu nhau rằng: "Sao "gia đình" mình lại chơi được với nhau nhỉ?", nhưng sau mỗi lần hỏi như vậy, chúng tôi lại cùng cười phá lên bởi chẳng có ai biết chính xác được câu trả lời. Đúng! Có lẽ chúng tôi chơi với nhau chẳng vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là khi ở cạnh nhau, chúng tôi cảm thấy thoải mái và tự nhiên...".
Ở Trần Phú, Ngọc Thảo còn may mắn có một "người mẹ" thứ hai - cô Huyền. Cô không chỉ là một giáo viên mà còn là người truyền cảm hứng và động lực cho Thảo.
"Có lần, vì lý do cá nhân mà tôi lơ là, mất tập trung trong học tập làm cô Huyền phải lo lắng và gọi tôi ra nói chuyện riêng. Tưởng rằng, cô sẽ phê bình, trách móc nhưng cô lại ân cần, hỏi han, thậm chí là bênh vực tôi và cho tôi những lời khuyên chân thành. Những lời khuyên đó đối với tôi là những bài học đắt giá, những liều thuốc chữa lành tâm hồn đang "khô cằn" của tôi, giúp tôi vực dậy tinh thần, và nhận được thành quả xứng đáng là trở thành học sinh tiêu biểu của trường trong năm học đó", Ngọc Thảo viết.
Những ngày tháng cấp ba cũng là khoảng thời gian Ngọc Thảo có những trải nghiệm đầu tiên đáng nhớ: Những chuyến đi cùng bạn bè.
"Dù là ở Hạ Long, Hải Phòng hay Hòa Lạc thì cũng đều là những kỷ niệm rất tuyệt vời, là những lần đầu tiên tôi xa gia đình, được ăn uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt cùng các bạn trong lớp, được cùng nhau thức đến 5 giờ sáng hay thậm chí là không cần ngủ bởi những câu chuyện thú vị, hay ho. Những kỷ niệm ngọt ngào đó sẽ còn mãi trong tôi và tôi biết, dù sau này có lắm tiền nhiều của cũng chẳng thể nào mua lại được nữa..."
Rồi một ngày, tháng năm cấp ba cũng khép lại. Lễ khai giảng cuối cùng vào năm lớp 12 mang đến trong Thảo những cảm xúc khó tả: "Thoảng một chốc, những tháng năm cấp 3 đã vội trôi qua nơi khung của thời gian mỏng nhẹ, nó vô tình lấy đi của chúng ta những ngày ngô, vụng dại để rồi trả lại bằng sự trưởng thành, lớn khôn. Lần khai giảng này sao tôi thấy khang khác, bởi đây có lẽ đã là khai giảng cuối cùng ở Trần Phú và cũng là khai giảng cuối cùng của đời học sinh. Tôi sợ một ngày mình phải lớn, phải rời xa ngôi trường này, rời xa những con người tôi yêu ở nơi đây. Những tháng năm rực rỡ ấy tôi sẽ cất kỹ ở trong trái tim mình, để mỗi lúc buồn thì 'đem ra nhìn ngắm và mỉm cười thật mãn nguyện".
Cuộc hành trình 1.000 ngày tại Trần Phú đã để lại trong Ngọc Thảo không chỉ kiến thức mà còn là những bài học về tình bạn, tình thầy trò, và tình yêu với tuổi trẻ.
Cô nữ sinh bày tỏ: "Cảm ơn Trần Phú - ngôi trường hạnh phúc, đối với không chỉ tôi mà còn với bất cứ ai đã, đang và sẽ khoác lên mình bộ đồng phục mang tên "Trần Phú - Hoàn Kiếm". Cảm ơn vì tất cả, vì mọi điều tốt đẹp mà chúng mình đã dành tặng cho nhau!"
Like fanpage để theo dõi thông tin mới nhất