Tâm thư xúc động của bà nội chăm cháu ung thư gửi các bác sĩ Viện Huyết học
Bất kể ngày đêm, bất kể các con gào khóc, giẫy giụa khi lấy ven, lấy máu, các y bác sĩ, điều dưỡng vẫn luôn nhẹ nhàng, vừa dỗ dành, nựng nịu các con, vừa tỉnh táo làm chuẩn xác từng thao tác chuyên môn. Đêm đêm, quầy trực luôn sáng, cứ vài chục phút lại có người nhà gọi “Cô ơi, bác ơi, cháu… sốt”...
Bài viết này thuộc chuyên đề Tự hào chiến sĩ áo trắng
Hướng tới kỷ niệm 68 năm Ngày Thầy thuốc Việt Nam (27/02/1955 - 27/02/2023), Tạp chí Trẻ em Việt Nam thực hiện chuyên đề “Tự hào chiến sĩ áo trắng”, nhằm tôn vinh những y bác sĩ giỏi, tận tâm, cống hiến; tập thể bệnh viện, cơ sở, trung tâm khám chữa bệnh
Là người nhà của bệnh nhi ung thư, tôi đã đồng hành cùng cháu nội từ ngày 5/7/2019. Cũng từ ngày đó, Viện Huyết học - Truyền máu Trung ương như là “ngôi nhà thứ hai” của bà cháu tôi. Tôi luôn cầu mong cho người bệnh ung thư được có thêm những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc và bình an.
Bình an - đó là khao khát, là hy vọng của tất cả những người bệnh ở Viện Huyết học - Truyền máu Trung ương. Ai đã từng đến đây, ở đây mới hiểu được cái giá của sự chờ đợi! Vừa mong manh, vừa lo sợ, vừa kiên gan… Và cứ thế, họ trở thành những chiến binh dũng cảm!
Tôi viết những dòng này để tri ân các y bác sĩ đã ngày đêm chăm sóc cho cháu tôi. Công lao của họ không gì sánh được! Bất kể ngày đêm, bất kể các con gào khóc, giẫy giụa những khi lấy ven, lấy máu…, các y bác sĩ, điều dưỡng vẫn luôn nhẹ nhàng, vừa dỗ dành, nựng nịu các con, vừa tỉnh táo làm chuẩn xác từng thao tác chuyên môn.
Đêm đêm, quầy trực luôn sáng, cứ vài chục phút lại có người nhà gọi: “Cô ơi, bác ơi, cháu… sốt!”. Và sau đó là tiếng bước chân khẩn trương của các y bác sĩ rời phòng trực đi về phía buồng bệnh.
Tôi đã nhiều lần đứng nhìn theo bước đi của họ: Luôn vội vã, khẩn trương. Tôi ngưỡng mộ, thán phục và biết ơn họ!
Tôi muốn gửi lời biết ơn tới các cô, các bác ở Phòng Công tác xã hội! Với các bệnh nhi, các cô như là cô tiên có phép màu nhiệm trong truyện cổ tích luôn đem đến cho các con quà tặng bất ngờ, hạnh phúc!
Tôi cũng muốn viết lời yêu thương cho những người vợ, người chồng, người ông, người bà, người cha… đã đồng hành cùng người bệnh trên hành trình gian nan hướng về phía mặt trời.
Đặc biệt, tôi trân trọng và thán phục tất cả những người vợ, người mẹ của những chiến binh dũng cảm! Họ đã phải hy sinh rất nhiều: Thanh xuân, sự tự do, nhan sắc, tình yêu, sự nghiệp để chăm sóc những người thân yêu. Nhưng họ luôn vượt lên tất cả, nghị lực, kiên cường và nhân ái.
Xin gửi tặng những người phụ nữ ấy một bó hoa hướng dương.
Cầu mong những điều may mắn, bình an đến với mọi nhà, mọi người. Dù ngày mai thế nào, chỉ cần hôm nay còn được nói lời yêu thương và biết ơn, đó là ngày hạnh phúc. Thời gian vẫn tuần tự trôi đi, chỉ có tình yêu thương là còn mãi.
Những vần thơ tôi viết trên hành trình đồng hành cùng cháu
Tháng chín
Cơn bão xô cây, bật gốc,
Mưa - xối xả trắng trời
Dòng người ngược xuôi tìm nơi tránh trú.
Bà nhớ bé Bông của bà
Ở nơi xa, trong căn phòng có nhiều bạn nhỏ.
Nhiều bố mẹ, ông bà
Từ 4 phương trời về đây họp thành đồng đội.
Kiên cường thay, những chiến binh
Tay mang kim luồn, dây truyền 24/7.
Cứ 2 sáng, một lần, khi thức dậy,
Cô y tá vào phòng, lấy máu, chọc ven.
"Mũi đỏ", "mũi vanh"... có con chưa đọc tròn tên
Nhưng động tác chìa tay cho các cô luồn kim thì con nào cũng thuộc.
Vào đây rồi, ráng nhủ lòng "không khóc"
Bố mẹ, ông bà: Tim nhói, xót thương con.
Bệnh viện là nhà rồi, con có biết không con?
Thầy thuốc như mẹ hiền chăm con vô điều kiện
Hơn một tháng qua cùng con nơi “chiến tuyến”
Bà hiểu nơi này: Tột đỉnh của thương yêu.
Chuyên mục Tôi nói trên Tạp chí Trẻ em Việt Nam là nơi bày tỏ quan điểm, để Trẻ em nói, Cha mẹ nói, Chuyên gia nói xung quanh các vấn đề của cuộc sống thường ngày. Độc giả hãy cùng gửi bài viết, tâm sự, video, podcast chia sẻ suy nghĩ về cho chúng tôi nhé, để cùng lan toả yêu thương đến với con trẻ.
>>Bài viết không nhất thiết trùng với quan điểm Tạp chí Trẻ em Việt Nam. Gửi bài tại đây
Like fanpage để theo dõi thông tin mới nhất